- Đến thăm thôn Ngọc Minh, xã Thanh Ngọc, huyện Thanh Chương (Nghệ An), nhiều người đã không cầm được nước mắt trước gia cảnh gia cảnh của bà Nguyễn Thị Bình.
Mẹ con bà Bình trong căn nhà tồi tàn.
Đến thăm thôn Ngọc Minh, xã Thanh Ngọc, huyện Thanh Chương (Nghệ An), nhiều người đã không cầm được nước mắt trước gia cảnh gia cảnh của bà Nguyễn Thị Bình.Từ nhiều năm qua, một tay bà làm lụng vất vả vừa chống chọi bênh tật, vừa vắt kiệt sức nuôi nấng cho 3 đứa con bị tâm thần mất trí.
Bà Bình năm nay đã 64 tuổi. Chồng bà, ông Lê Văn Tiếu (quê Nghi Lộc, Nghệ An) vốn là bộ đội tham gia kháng chiến chống Mỹ tại chiến trường Quảng Bình. Bị thương tật, ông Tiếu trở về địa phương (năm 1972) khi đã luống tuổi. Qua người mai mối, hai ông bà gặp nhau và nên vợ nên chồng, sống trong một túp nhà tranh giột nát tại thôn Ngọc Minh và sinh được 4 người con gồm: Lê Thị Phương (SN 1975), Lê Thị Thức (SN 1979), Lê Thị Lĩnh (SN 1983) và Lê Văn Đình (SN 1985).
Những di chứng thương tật của chiến tranh cộng với căn bệnh suy thận nặng đã khiến sức khỏe ông Tiếu ngày một đau yếu. Ông Tiếu mất sớm để lại cho bà Bình gánh nặng gia đình và con cái. 4 người con của bà đều có biểu hiện về bệnh tâm thần, trong đó chị Lê Thị Phương bị nhẹ, đã cưới chồng ở riêng, còn lại 3 người bị nặng nhưng một mình bà Bình nuôi nấng chăm sóc.
Những đứa con điên điên dại dại của bà Bình.
Con cái bệnh tật, bà phải quần quật lo lắng từ miếng ăn, đến giặt giũ quần áo, thậm chí có lúc nửa đêm một mình bà phải chạy khắp làng trên xóm dưới để tìm từng đứa con đưa về ngủ. Vì không còn sức để đi tìm con nữa nên bà đã phải rào cổng lại, thế nhưng khi chúng tôi đến thăm, người con thứ 2 là chị Thức vẫn không có ở nhà.
Trong những người con của bà Bình, chị Lê Thị Lĩnh bị nặng nhất, nên phải chăm sóc rất vất vả. Nhiều khi động trời, chị còn xấn đến cào cấu, xô ngã và đánh đập cả mẹ; bà chỉ còn biết lau nước mắt thương con cái và trách phận mình. Bà than thở: “Cả tôi và chồng đều mồ côi, họ hàng thân thích chẳng có. Chúng tôi đứt từng khúc ruột sinh con ra nhưng đứa mô đứa nấy đều ngơ ngơ ngác ngác không có tính người trông mà đau xót...”.
Vừa chăm sóc con cái, bà còn phải nai lưng ra làm đủ mọi thứ việc để nuôi 3 đứa con. Ngoài 2 sào ruộng ít ỏi, bà còn cố gắng nuôi thêm con gà, con vịt để kiếm tiền trang trải. Làm việc nhiều, sức khỏe bà Bình sa sút trầm trọng, lại phải gánh thêm chứng trật cột sống, khớp bả vai trong gần 10 năm qua. Sức khỏe suy kiệt, nhưng bà vẫn phải cắn răng làm lụng nuôi con. Cả gia đình đau yếu thuốc thang liên miên nên bà phải chạy vạy khắp nơi. Hiện tại số nợ hơn hai mươi triệu đồng của gia đình không biết bao giờ mới trả nổi.
Mỗi khi đi làm bà Bình đều phải đóng cổng để các con chạy lùng tung.
Với hoàn cảnh khó khăn như thế, bà Bình chỉ còn biết cầu cứu sự giúp đỡ của cộng đồng xã hội. Trong thời gian qua, bà con chòm xóm đã chung tay giúp đỡ xây tạm cho mẹ con bà căn nhà, thay thế cho túp nhà tranh xiêu vẹo. Hiện tại, 3 đứa con của bà đang được nhận mỗi người 270 ngàn đồng từ tiền bảo trợ xã hội giành cho đối tượng khuyết tật. Tuy nhiên, số tiền vỏn vẹn đó cũng không đủ trang trải cho tiền thuốc men liên miên. Để có bữa cơm, bữa cháo cho 3 đứa con tâm thần hàng ngày, bà phải chạy vạy từng bữa. “Chỉ sợ vài ba năm nữa tôi cũng nằm một chỗ không làm được gì, khi đó không biết lấy gì mà ăn đây”, bà Bình lo lắng.
Ông Hoàng Ngọc Lành, cán bộ chính sách xã Thanh Ngọc cho biết: “Trong nhiều năm qua, hộ bà Nguyễn Thị Bình luôn nằm trong diện đặc biệt khó khăn được ưu tiên của toàn xã. Nhưng xã chúng tôi cũng nghèo nên sự giúp đỡ cũng có giới hạn. Chúng tôi mong các cá nhân tổ chức xã hội cùng chung tay giúp đỡ động viên mẹ con bà Bình vơi bớt khó khăn”.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:
1. Bà Nguyễn Thị Bình, thôn Ngọc Minh, xã Thanh Ngọc, huyện Thanh Chương, Nghệ An
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
- Để tránh những hiểu nhầm không mong muốn, bạn vui lòng sử dụng Tiếng Việt có dấu khi viết nhận xét.
- Vui lòng không nhận xét Ẩn danh/Nạc danh, nên chọn Tên/URL để viết nhận xét (URL có thể bỏ trống).